Sáng nay (28/11/22), buổi chào cờ tuần 13 với các hoạt động:
Hoạt động 1: Khen thưởng các chi đội xuất sắc trong tháng 11
- Khối 6: Hạng nhất chi đội 6A4, hạng nhì chi đội 6A1
- Khối 7: Hạng nhất chi đội 7A7, hạng nhì chi đội 7A1
- Khối 8: Hạng nhất chi đội 8A2, hạng nhì chi đội 8A1
- Khối 9: Hạng nhất chi đội 9A2, hạng nhì chi đội 9A7
Hoạt động 2: Hội thi Kể chuyện “Bác Hồ và những bài học về đạo đức lối sống cho học sinh”
1. Đến với hội thi hôm nay, lớp 7A1 đưa tới câu chuyện: “Hai bàn tay”
Năm 1911, năm ấy Bác còn trẻ lắm mới khoảng 21 tuổi. Một hôm anh Ba - tên của Bác hồi ấy, cùng một người bạn đi dạo khắp thành phố Sài Gòn, rồi bỗng đột nhiên anh Ba hỏi người bạn cùng đi: - Anh Lê, anh có yêu nước không ?
Người bạn đột nhiên đáp: - Tất nhiên là có chứ!
Anh Ba hỏi tiếp: - Anh có thể giữ bí mật không?
Người bạn đáp: - Có
Anh Ba nói tiếp: - Tôi muốn đi ra nước ngoài, xem nước Pháp và các nước khác. Sau khi xem xét họ làm như thế nào, Tôi sẽ trở về giúp đồng bào chúng ta. Nhưng đi một mình, thật ra cũng có nhiều mạo hiểm, ví như đau ốm… Anh muốn đi với tôi không?
Anh Lê đáp: - Nhưng bạn ơi ! Chúng ta lấy đâu ra tiền mà đi?
- Đây, tiền đây – anh Ba vừa nói vừa giơ hai bàn tay .Chúng ta sẽ làm việc, chúng ta sẽ làm bất cứ việc gì mà sống và để đi. Anh cùng đi với tôi chứ?
Sau khi suy nghĩ kĩ về cuộc đi có vẻ phiêu lưu, anh Lê không có đủ can đảm để giữ lời hứa. Còn Bác Hồ đã đi ra nước ngoài bằng chính đôi bàn tay của mình. Bác đã làm nhiều nghề khác nhau : Phụ bếp, bồi bàn, quét tuyết… và đi khắp năm châu, bốn biển để tìm con đường cứu dân, cứu nước khỏi ách đô hộ của thực dân phong kiến, giải phóng cho dân tộc.
Kết thúc câu chuyện chi đội 7A1 cho thấy: câu chuyện “Hai bàn tay” không chỉ khẳng định cho ta thấy ý chí ý chí kiên cường, lòng dũng cảm, quyết tâm cũng như lòng yêu nước nồng nàn của Bác, đã dẫn dắt Bác đến với ánh sáng của sự thành công, giải phóng dân tộc mà còn là bài học sâu sắc cho thế hệ sau: “Hãy kiên định với ước mơ, hãy dũng cảm theo đuổi ước mơ chắc chăn ta sẽ thành công. Thật đúng với câu nói: “Các vua Hùng đã có công dựng nước, Bác cháu ta cùng nhau giữ nước”.
2. Tiếp theo là lớp 7A2 với câu chuyện: “Bài học về thời gian – thời gian quý báu lắm”
Năm 1945, mở đầu bài nói chuyện tại lễ tốt nghiệp khóa V Trường huấn luyện cán bộ Việt Nam, Chủ tịch Hồ Chí Minh thẳng thắn góp ý: “Trong giấy mời tới đây nói 8 giờ bắt đầu, bây giờ là 8 giờ 10 phút rồi mà nhiều người vẫn chưa đến. Tôi khuyên anh em phải làm việc cho đúng giờ, vì thời gian quý báu lắm”.
Một lần khác, Bác và đồng bào phải đợi một đồng chí cán bộ đến để bắt đầu cuộc họp.
Bác hỏi: - Chú đến muộn mấy phút?
- Thưa Bác, chậm mất 10 phút ạ!
- Chú tính thế không đúng, 10 phút của chú phải nhân với 500 người đợi ở đây.
Năm 1953, Bác quyết định đến thăm lớp chỉnh huấn của anh em trí thức. Các đồng chí làm việc bên cạnh Bác đề nghị cho hoãn đến một buổi khác…Nhưng bác không đồng ý:
- Đã hẹn thì phải đến, đến cho đúng giờ, đợi trời tạnh thì đến bao giờ? Thà chỉ mình bác và vài chú nữa chịu ướt còn hơn để cả lớp phải chờ uổng công!.
Bác Hồ của chúng ta quý thời gian của mình bao nhiêu thì cũng quý thời gian của người khác bấy nhiêu. Chính vì vậy, trong suốt cuộc đời Bác không để bất cứ ai đợi mình. Sự quý trọng thời gian của Bác thực sự là tấm gương sáng để chúng ta học tập.
Kết thúc câu chuyện, chi đội lớp 7A2 cho rằng: Bác dạy cho chúng ta biết được rằng thời gian vô cùng quý báu. Mọi người đều phải biết quý trọng không chỉ là thời gian của bản thân mình mà còn là thời gian của những người khác. Bác còn dạy chúng ta phải biết rút ra được bài học từ những sai lầm của người khác để biết trân trọng hơn về thời gian quý báu.
3. Cuối cùng là lớp 7A3 với câu chuyện: “Nụ cười phê phán”
Dịp đó Bác đi công tác xa một tháng. Trong những buổi tập, anh em chúng tôi thường tự co dãn, bớt xén thời gian. Đến bữa được tin Bác đi công tác sắp về nhà, anh em chúng tôi bấm nhau ra bãi tập lấy chân đào xới cật lực để cho ra cái điều là lúc nào chúng tôi cũng tập nghiêm túc với nhiệm vụ. Sau khi bài tập đã nhào nhuyễn như mảnh ruộng đã cày sâu, bừa kĩ, chúng tôi an tâm chờ đón Bác trở về. Nhưng hàng giả không thể nào giống hàng thật được! Vì bên lề bãi tập còn những chỗ “rêu phong dấu giày” mà chúng tôi không để ý. Bữa sau, khi Bác đi ngang chỗ chúng tôi hăng hái tập luyện, tôi bỗng thấy Bác mỉm cười. Nhìn theo hướng Bác nhìn, chúng tôi nhanh chóng phát hiện ra chỗ “rêu phong dấu giày” đó. Nụ cười của Bác thì quá đỗi hiền hậu nhưng anh em chúng tôi thì rất băn khoăn. Sau đó chúng tôi tìm dịp để tự thú với Bác, Bác chỉ cười và nhắc nhẹ chúng tôi
- Việc rèn luyện là phải tự mình làm thường xuyên và tự giác hơn
Kết thúc câu chuyện, chi đội 7A3 đã cho chúng ta thấy Bác Hồ đã giúp các chiến sĩ nhận ra lỗi không trung thực của mình, hiểu được tính không trung thực và nhận biết được ý nghĩa của sống trung thực. Từ đó mỗi học sinh chúng ta nhân thức được và biết phê phán những hành động, lời nói thiếu trung thực, luôn trung thực trong học tập và cuộc sống.























